Khi nắng chiều còn bay nhẹ trên vai, anh viết những dòng này gửi em – người trẻ Gen Z, hạt mầm tương lai, đang trên hành trình chạm đến những ngày xanh thử thách, tháo gỡ nút thắt cuộc sống.
Cuộc sống là hành trình đầy sắc màu. Người lữ khách trẻ tuổi như em sẽ chờ đến lượt, để được đối diện với những thử thách không thể né tránh. Từ ngày nắng vui cho tới cơn bão táp, hành lý trên vai em sẽ đổ đầy kỷ niệm ngọt ngào, chứa đựng những vết đau, và cả những thứ ở lưng chừng cảm xúc. Lòng người khó đoán. Em phải học cách giữ im lặng giữa thế giới đua tranh ồn ào, học cách làm bạn với những điều không như ý.
Sự thất thường trong tình yêu luôn hiện diện, tuần hoàn, dù em đã dốc hết trái tim cho cuộc tình ấy. Yêu thương và chia xa, gửi trao và phản bội, hy vọng rồi tuyệt vọng, tất cả những cảm xúc em trải qua đều xứng đáng trải qua. Không thừa, không thiếu. Không thể khác được. Thuận duyên thì tiến, nghịch duyên thì từ. Sau những vụng dại ngang tàng, em nghiệm ra tình yêu chân chính không thể vội vàng như săn sale, mà cần kiên nhẫn xếp hàng. Em phải xếp hàng để yêu ai đó, và để ai đó yêu em. Đồng điệu trong tâm, đồng lòng trong thức.
Rồi sẽ đến lúc áp lực đồng tiền đè nặng trên vai, ngày qua ngày vắt kiệt em đến rệu rã. Hãy học cách cân bằng, tận hưởng khi thành, dự phòng khi bại. Đừng để đồng tiền nắm giữ trái tim, hãy dùng trái tim nắm giữ đồng tiền. Giá trị thực sự của đồng tiền không nằm ở con số, mà ở cảm nhận của con người. Đừng để đồng tiền trở thành rào chắn ngăn bước em tiến tới. Và nhớ, tình thân là tất cả, đừng đánh đổi khi tuổi em chưa sẵn sàng.
Sẽ có nhiều ngày, bỗng nhiên nỗi buồn đơn độc len lỏi vào khoảnh khắc tĩnh lặng. Nó như làn gió lạnh thổi qua tim, làm run rẩy những hân hoan. Hãy xem khoảnh khắc đó như thời gian quý báu em tự chữa lành, biến nỗi buồn thành nguồn cảm hứng để (một lần nữa) tìm lại chính em, để đủ dũng khí bước qua nghịch cảnh, yêu thương bản thân nhiều hơn chút nữa.
Anh. Với tất cả yêu thương.