Giữa cái nắng như điên của Sài Gòn, anh nhận được dòng tin nhắn mát rượi: “Lên đây trốn nắng với em”. Ngay chiều hôm đó, anh leo đèo Bảo Lộc. Khi đến nơi cũng vừa lúc mây kéo màu, sắc đen ôm lấy vầng trăng sáng rực. Anh thả người lên chiếc giường lạ, hai tay ôm ấp người mới quen.
– Anh đặt tên là phòng bạc hà nhé!
– Điều gì khiến anh muốn đặt tên bạc hà?
– Vì anh cảm thấy, đây là phòng the của tụi mình.
– Đồ quỷ hà. Leo đèo chưa mệt hả cưng?
Đèn tắt. Nhạc lên. Qua tấm rèm mỏng vắt ngang thung lũng, anh cảm nhận không gian bên ngoài tĩnh lặng như thiền, bên trong tưng bừng như pháo. Anh có độ quái của tuổi trẻ lẫn kinh nghiệm của tuổi già, những lúc thế này, anh luôn làm chủ thời gian. Sơn Tùng trốn dưới gầm giường hay sao mà cứ vài giây lại gào lên “Không phải dạng vừa đâu. Vừa vừa vừa vừa… đâu”.
Anh gặp em khi tuổi không còn trẻ, sức khỏe không còn sung, cây cung không còn cứng, lại cao hứng bất kỳ lúc nào. Nhạc nhanh dần. Anh theo nhịp nhạc, nhanh dần… nhanh dần… rồi khuỵu gối. Đồng hồ tích tắc 4 phút 69 giây. Khi hai môi áp vào nhau trong niềm hoan lạc tận cùng, nàng thốt lên: “Miệng anh có mùi hôi”.
❉ ❉ ❉
Câu nói thật thà “Miệng anh có mùi hôi” làm anh mất tự tin. Con người ta, khi đã mất tự tin, luôn sống trong sợ hãi. Những ngày sau đó, anh sợ gần nàng muốn chết, mặc dù cũng muốn, chết đi được.
Anh hút thuốc nhiều, cứ ngỡ mùi kia là mùi thuốc. Nàng quả quyết không phải mùi thuốc, mà mùi hơi thở. Lẽ nào bị hôi miệng mà anh không biết. Cũng đúng. Mình chỉ ngửi thấy mùi của người khác, chứ có bao giờ ngửi thấy mùi của mình. Một đêm nọ, nàng dúi vào tay anh chai gì đó khá lạ. Thì ra nước súck miệng, ban đầu anh tưởng dầu bôi trơn.
Vì chiều nàng nên anh súc, chứ không kỳ vọng gì nhiều. Chẳng biết chai nước súc miệng chứa thành phần quái quỷ gì mà có công dụng hết sức phi thường: mảng bám trên lưỡi trôi sạch. Ý thức được hơi thở có mùi, cả ngày anh hạn chế mở miệng bằng cách sáng ngậm trà, tối ngậm ti. Tối đó, anh ngậm ti hai lần trước khi ngủ.
❉ ❉ ❉
Cuối mùa Hạ, anh nhận được lời đề nghị làm việc mình mơ ước, chắc chắn mang đến cho anh nhiều danh vọng. Đứng trước hai cánh cửa cuộc đời: danh vọng và dục vọng, anh lựa chọn cánh cửa thứ hai. Chiều dần buông. Ánh tím hoàng hôn nhuộm kín bầu trời Bảo Lộc. Sau lưng mây ngàn. Phía trước bóng nàng. Trong lúc mân mê dáng ngọc da ngà, anh tặng nàng một chút gia vị ái ân mà anh rất quen tay nêm nếm.
– Í. Trong em có con ruồi chết.
– Anh đùa áh! Ruồi đâu đó mà chết.
– Mật ngọt chết ruồi ^_^
– Ứ… ứ… ứ…