Là một nữ nhi mang ý chí của những gã trai đầu đội trời, chân đạp dép, nàng chưa từng cam chịu thân phận làm cô gái nhỏ nhắn, chỉ biết sức kem chống nắng qua ngày để giữ làn da trắng trắng xinh xinh. Thế là một ngày đẹp trời, nàng khoác chiếc áo ba lỗ, xách ba lô lên. Xăng đầy bình, tình đầy tim, núi Bà Đen thẳng tiến.
❉ ❉ ❉
Để chinh phục núi Bà Đen theo cung cột điện, nàng phải leo lên tổng cộng 117 cái cột. Và tất nhiên, với ý chí mãnh liệt đang âm ỉ cháy, 20 cột đầu mọi thứ xem như cữ tập dưỡng sinh, cuộc hành xác chỉ thật sự diễn ra từ cột thứ 30.
Khi mồ hôi vã ra, đôi chân run rẩy, đôi lúc nàng nghĩ: “Hay mình bỏ mẹ cái hành trình này cho rồi, đi cáp treo có phải sướng hơn không, ngu thế không biết”. Nhưng là một gen Z điển hình với cái tôi kiêu hãnh, muốn bứt phá giới hạn cho đám bạn Facebook trầm trồ, làm sao nàng bỏ cuộc được cơ chứ. Hớp một ngụm Revive chanh muối, nàng mím môi, xốc lại tinh thần, tiếp tục dẫm đạp lên đất đá, cứ thế mà đi, không nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng cuộc chơi nào cũng phải tàn, cái tôi phải đầu hàng nếu cơ thể xuất hiện những dấu hiệu bất ổn. Bởi thật ra, yêu bản thân mình, chính là biết khi nào nên dừng lại…
❉ ❉ ❉
Đoạn kết của câu chuyện này không có hậu. Nàng không thể chạm tay tới đỉnh Bà Đen như dự định, mặc dù cũng có người dìu dắt. Nhưng hành trình ấy đã gieo mầm đam mê trong nàng. Để rồi sau cơn mưa trời lại sáng, đôi chân nàng lần lượt dẫm đạp lên tất cả các đỉnh núi phía Nam không lâu sau đó. Cái cảm giác tận hưởng đỉnh núi dưới chân mình, phóng tầm mắt ra xa, nó chill hơn hẳn một cảm giác rất Yomost trong quảng cáo, rất nhiều luôn ấy.