Untitled Design (2)

Khoảng lặng êm ả

Để đo một mối quan hệ thân thiết cần hai yếu tố: nói nhiều và chẳng nói gì.

Nói nhiều ai cũng biết, vì nó hiển nhiên như ngày mưa sẽ ướt, ngày nắng sẽ oi. Trong bất kì mối quan hệ nào, gia đình, người yêu, bạn bè… có thể chia sẻ-mọi thứ-với nhau-là tiền đề cho một mối quan hệ bền vững, lâu dài.

Mỗi ngày xã hội xảy ra vô số sự kiện, là chất liệu tốt cho mọi câu chuyện được thành hình. Khi đại dịch xảy đến, ta không ra đường, không làm việc, không nhìn ngắm thế giới xoay vần, vẫn có chuyện để kể. Những chuyện vụn vặt giản đơn như sáng nay xông gừng với sả, trưa nấu canh trứng cà chua, hồng trà chiều pha nhạt vị nhưng trân châu ăn kèm rất ngon. Dù cách ly toàn xã hội, người ta vẫn có câu chuyện và cách thức để truyền đạt điều gì đó cho nhau, nên không có chuyện không có gì để nói.

Điều này trái ngược với yếu tố thứ 2, chẳng nói gì

Theo Mozart “Âm nhạc không nằm ở các nốt nhạc mà nằm ở khoảng lặng giữa chúng”. Nếu mối quan hệ được xây đắp như một ngôi đền, những khoảng lặng yên, không gượng gạo, là dấu hiệu cho biết cả hai đã nắm tay nhau đi gần đến tầng cao nhất. Không cần đến diễn ngôn, sự hiện diện của đối phương đã đủ làm dịu đi nhịp sống hối hả.

Cà phê Vợt lúc 12g đêm và 6g30 sáng là hai thế giới khác nhau, khác hơn nữa vào một sáng mưa phùn. Khách khứa chen chúc trong tầng trệt của căn nhà nằm giữa ngã tư mở trống hai mặt, nép sát nhau để giọt mưa chỉ kịp thấm ướt mũi giày. Bầu không khí trộn lẫn đủ thứ mùi, mùi mưa, mùi đất ẩm, mùi khói thuốc nhàn nhạt. Mưa lạo xạo trên mái hiên làm nền cho thanh âm xê dịch bàn ghế, tiếng lật dở tờ báo sớm, và giọng đọc bản tin 60s. Trong giây phút ấy, không gì hơn những khoảng lặng, để lắng nghe, để ngắm nhìn và cùng nhau san sẻ điều bình dị an yên vốn có, mà cuộc sống bận bịu lỡ ghé mang đi.

Và rồi bất chợt ta nhận ra, rằng im lặng cũng có ngôn ngữ riêng, một thứ ngôn ngữ tín hiệu không lời chứa đựng biết bao sự gắn kết và thấu hiểu, vì chẳng cần từ nào nhưng hơn cả vạn từ.