Em thương mến,
Những gì em đã trải qua đối lập với sự dịu dàng mà em dành cho những người em yêu. Em hãy tin rằng chỉ một số ít người thực sự đi qua cơn bão vẫn giữ được mình hanh khô và sưởi ấm cho người khác như em. Vì điều này mà chị trân quí em nhiều lắm.
Cũng như mặt trăng và mặt trời, hết đông rồi lại đến xuân, nỗi buồn rồi sẽ qua đi, và nó cũng không thực sự đáng sợ như mình nghĩ nó là. Em à, làm sao để em có thể lan tỏa tình yêu thương khi em không hiểu sâu sắc được rằng nỗi buồn chính là điều em phải gần gũi, đồng hành và chuyển hóa nó thành một thứ tình cảm nuôi dưỡng hơn?
Đôi khi để làm được một điều vĩ đại, chúng ta cũng cần băng qua những ngày sương gió, chỉ cần em đừng đánh mất niềm tin vào tình yêu.
Ý chị là, tình yêu với mọi thứ. Khi mình được ăn một bữa ngon, khi các giác quan của mình vẫn còn lành lặn, khi một ngày trôi qua em thấy mình vẫn còn tồn tại, dù có hơi chơi vơi lạc lõng nhưng em đã rất giỏi vì cố gắng sống hết một ngày rồi.
Và đừng quên ngắm nhìn những thay đổi nhỏ bé xung quanh, vì sự sống không còn là sự sống nếu thiếu đi tình yêu và hy vọng. Những điều ấy luôn ở trước mắt mình đó thôi, chỉ cần em để ý một chút.
Chúng ta đang sống ở nơi có độ tuổi là bốn phẩy năm tỷ năm, tức là thực ra thì tổng thời gian tồn tại của mình chỉ đâu đó khoảng mười lăm phần tỷ của hành tinh này. Nên dù chỉ thoáng chốc, mong em sớm nhận ra và sống một cuộc đời thật rực rỡ không hối tiếc.
Yêu thương em rất nhiều,
Chị Pukak



