Tuổi thơ mình gắn liền với loạt phim hoạt hình Disney, Pixar… Nếu bạn cũng vậy, chắc hẳn đã xem qua Ratatouille. Và thế là mình chẳng cần giải thích lí do rườm rà cho việc thay vì nuôi chó mèo, mình chọn nuôi một em chuột. Vì trong lòng mình ôm một giấc mộng: một ngày nào đó em Chíp Bông (em chuột iu của mình) sẽ nấu cà ri, bò kho, phở bò, vịt nấu chao… cho mình.
Em hamster đuôi dài này là dòng dumbo rat. Mình nuôi em từ khi em mới 2 tuần tuổi, đến bây giờ là 12 tháng tuổi, em béo ú ụ mà mãi vẫn chưa nấu cho mình được món gì. Mỗi ngày mình thức dậy, việc em làm là đu lên thành chuồng như một con khỉ để xin ăn. Ngoài giỏi xin ăn, em còn ngủ đủ một ngày 8 tiếng, ăn 4 lần trong ngày, tắm 2 lần/tuần, đã thế lại còn phải cắt móng tay, móng chân, dọn chuồng nữa chứ (nghĩ mà cay thế không biết). Chỉ được mỗi cái dễ ăn, cho gì ăn nấy, có ngày mình cho em giảm cân, thế là chỉ được ăn mỗi trái cây. Đôi lúc bị em cắn, mình còn nung nấu ý định lên Google search: “Thịt chuột nấu món gì ngon?” nữa cơ.
Chê là chê thế thôi chứ em Bông ngoan xinh iu cũng dạy mình nhiều thứ lắm. Cái ngày mình cày deadline, quên châm nước cho em uống, làm em xém đi chầu ông bà, giúp mình nhận ra tầm quan trọng của việc luôn bên cạnh, để tâm và chăm lo cho người mình yêu thương. Hay dù mình có đang thấy bản thân thất bại như thế nào, nhưng trong mắt Chíp Bông, mình luôn là một cô chủ thành công (trong việc cho nó ăn mỗi ngày).
Nếu chịu khó quan sát và trò chuyện với động vật, bạn sẽ nhận ra ngôn ngữ yêu thương là thứ ngôn ngữ không cần Google dịch, chỉ có thể thấu hiểu qua những kết nối chân thành bền bỉ. Hãy nuôi một em pet, chỉ khi bạn thực sự sẵn sàng.