Người ta bảo Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng, rằng Sài Gòn ồn ã quá, vội vã quá, đến nỗi chỉ chợt biết mùa vừa chuyển khi mưa giăng qua lối về. Đến khi nắng hè nhạt phai, tiết trời thôi oi nồng, gió mang sắc vàng của lá me bắt đầu quẩn quanh, ta mới khẽ giật mình.
Thu đã về!
Khẽ khàng, rụt rè tựa chàng trai lần đầu nắm tay người con gái mình yêu, mùa thu len lén trườn vào khi mùa hạ nhấc bước ra đi. Nếu như bốn mùa là những thanh âm trong bản hòa ca của đất trời, mùa thu là nốt trầm da diết khiến người nghe bâng khuâng mãi. Lòng người buồn hơn vì thu, tình yêu nồng nàn hơn cũng vì thu, kỉ niệm đẹp nhất có chăng cũng chỉ dừng ở mùa thu mà thôi? Hiếm có mùa nào con người ta đôi khi không thể định nghĩa được cảm xúc trong lòng mình như mùa thu.
Và cũng hiếm khi nào cô gái như em gặp được hoàng tử ngay lần đầu tiên nắm tay, mà không phải hôn vài con cóc ghẻ. Tình yêu tuổi học trò nơi công viên ghế đá là những rung động khe khẽ đầu đời, để em biết trái tim cũng cần luyện tập. Những năm tháng sinh viên đôi khi khiến em phát điên vì nhung, vì nhớ, vì crush ai đó. Em có biết, tình yêu là một trong những điều đẹp nhất thế gian. Suốt hành trình cuộc sống, mình được yêu ai đó, và có ai đó yêu mình, với tất cả sự rung động của giác quan, không lặp lại quá ba lần. Những pha làm tình mãnh liệt chỉ là phản ứng phụ của hệ thần kinh. Rồi em sẽ nhận ra, tình yêu mãnh liệt là thứ ngay cả khi chúng ta im lặng làm thinh nhìn nhau, nó cũng cuộn trào mãnh liệt trong lồng ngực, ngoài ánh mắt.
Không khó để em nhận ra chữ tình trong ánh mắt những đôi đang yêu với tất cả sự say đắm. Càng ngắm càng ghen. Ngoài kia, những con cóc ghẻ chỉ chờ một lần em yếu đuối, trong khi hoàng tử luôn bận rộn nơi lầu son tháp ngà. Anh chúc em tìm thấy khoảng lặng quý giá, sau những nốt cao lạc nhịp. Trong hai chữ tình yêu nhiệm màu.