Sài Gòn sáng nay nắng đẹp. Lòng anh khắc khoải như một chiều đông đầy gió. Đoạn đường từ nhà đến nơi làm chỉ 10 cây số, nhưng đủ làm anh miên man nhớ những chuyến đi hàng trăm cây số cùng em trước đó. Những lần vụng dại. Nhiều lần dưới biển, đôi lần trên non. Không có con sông dài khi ta đã vượt qua. Không có con dốc cao khi ta cùng nhau bước tới. Ký ức lùa về không kịp níu giữ, anh lạc tay lái, quyết định dừng chân tại nơi đầy nguy hiểm. Trái tim em.
Anh không nhìn nước mắt chảy tràn trên mi em qua lăng kính drama, chỉ thấy nó trong trẻo hồn nhiên đến lạ. Nước mắt với anh, sâu hơn nụ cười. Em có thể cười với hàng triệu người, nhưng nước mắt chỉ dành cho vài người thực sự đặc biệt. Trong đó có anh. Em không khóc cho những gì đã qua… Em khóc cho những gì đọng lại… và cả những ngày sắp tới…
Anh không biết năm tháng sắp tới của hai đứa sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn rất khác so với ngày hôm qua. Anh quyết định cắt ngắn phần tóc của mình, để nối vào tóc em thêm dài, như em từng ước mong. Anh tin khi tóc mọc dài trở lại, cũng là ngày tình yêu hai đứa mình phát triển thêm lên. “Mình quen nhau bao lâu rồi anh nhỉ?” – em nũng nịu sau mỗi lần yêu. Anh không đong đếm tháng ngày trong tình yêu, bởi tình yêu mới đẩy đưa tháng ngày thêm ý nghĩa.
Sáng nay lật tờ lịch cũ, nó hiện lên trong anh con số như mới hôm qua. Anh sững sờ nhận ra, giấc mộng ngày nào đã trôi vào miền ký ức. Lớn hơn nỗi nhớ là niềm thương. Lớn hơn niềm thương là tình yêu. Những ai còn biết nhớ, là còn biết thương, còn biết yêu một thời xưa cũ. Cuộc sống đưa anh trôi xa ký ức. Và đôi khi, cũng gợi cho anh nhìn lại ký ức. Lòng như giấy mới. Mỉm cười sang trang.