– Lâu quá không gặp. Dạo này anh sống thế nào?
– Đôi khi anh ước được như ngày xưa. Sáng sớm ra chợ, dạo một vòng, trả giá chọc ghẹo mấy cô bán rau, rồi về nhà nấu ăn, dọn dẹp. Sau đó tắm rửa, mặc đồ đẹp, phơi khô, nằm đợi chồng đi làm về :))
❉ ❉ ❉
Đọc tin nhắn, em cười như đã từng. Và anh cũng cười, như phản xạ. Đó chính xác là mong ước của em, của ngày xưa, khi hai đứa chưa tiến sâu vào mối quan hệ nghiêm túc, mang tên gia đình.
Cả cuộc đời anh, trước đó và sau này, luôn có thước đo cho những chuyện quan trọng. Tình yêu thông thường khởi đầu từ sự rung động, và nếu diễn ra đúng kịch bản, sẽ kết thúc bằng một đám cưới. Sau đó là chuỗi ngày tình yêu hết pin, cổng sạc hết tương thích, rung động biến mất, chỉ còn yên lặng bao phủ lên câu chuyện cơm áo hàng ngày. Anh muốn được sống với một người dưới mái nhà mang đến cho anh sự rung động từ giây phút đầu tiên đến hơi thở cuối cùng. Những năm tháng bên anh, có ngày nào em không cười? Những năm tháng bên em, có ngày nào anh không rung động trước em, trong em, và sau em?
Em không biết mình cần gì (trong tình yêu hôn nhân) khi chưa xác định được điều em đang thiếu. Anh thì khác. Anh hiểu rất sâu những gì anh cần, và chiến đấu hết mình để có được nó. Em cũng biết, để anh yêu em, và em yêu anh, đâu có dễ dàng gì. Bài hát “Love to be loved by you” hai đứa mình đã nghe cùng nhau cả ngàn lần. Ngày nói lời tạm biệt, anh còn mở bài hát đó, thay cho lời chúc em hạnh phúc với lựa chọn tiếp theo.
❉ ❉ ❉
Lâu quá không gặp, nhưng anh biết em không buồn không vui, không hân hoan không rung động. Đó là tâm trạng bi kịch cho một con người, cho một tình yêu, cho bất kỳ cuộc hôn nhân nào. Anh dễ dàng khiến em bật cười chỉ bằng vài dòng tin nhắn, nhưng anh muốn em cứ khóc thật thà cho những gì đã qua. Ngày mai nắng lên.
Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười