Ngày bé, chúng mình chả thèm quan tâm tới cái gì lớn hơn đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì ngủ, chỉ cần mấy game vận động như năm mười, nhảy dây, lò cò, niềm vui cũng tự đủ đầy. Lớn lên, sử dụng mạng xã hội, nhìn nhà nhà phông bạt, cộng đồng flex lương, quanh đi quẩn lại có vẻ còn mỗi mình chênh vênh.
Sống với kỳ vọng của xã hội giống như cố gắng nhồi nhét một mảnh ghép không vừa vào bức tranh bạn thậm chí còn không muốn vẽ. Lối thoát thần kỳ để xóa đi mớ bòng bong này là nhìn đời bằng đôi mắt hồn nhiên của trẻ thơ. Chọn cách chẳng quan tâm như ngày còn tấm bé, giúp bạn xả rác định kiến không cần thiết ra khỏi bộ não. Nếu ai đó nghĩ bạn weird chỉ vì ăn bún đậu chấm nước tương, hãy cứ đáp lại bằng nụ cười thân thương, sau đó xin thêm nước tương để chấm tiếp.
Điểm xuất phát của mỗi người khác nhau, đặt chính xác câu hỏi: “Điều gì thực sự làm mình hạnh phúc?” và “Mình muốn sống một cuộc đời thế nào?” sẽ đưa bạn đến những chân trời mình muốn hướng tới. Làm dâu hào môn chắc gì là lựa chọn khôn hơn người? Quần là áo lụa chắc gì cao sang danh giá? Những người đã đi qua giông bão để cảm nhận giá trị bình yên đều nhận ra chân lý: La bàn luôn chỉ hướng Bắc, nhưng không có đường tắt để trở thành nhà vô địch.
Nếu đôi mắt cuộc sống là camera, bạn chỉ nên hướng nó về đúng một góc máy: là những điều mang lại niềm vui và hạnh phúc. Những góc còn lại, đều là góc chết.